
Yêu Không Hối Hận
AUX 09:11:48
1446 Theo dõi 0
Dược Thần
AUX 222/222
3733 Theo dõi 0
Hắc Thần Thoại: Ngộ Không
6/6 753 Theo dõi 0
Vai Ác Luôn Nhìn Tôi Chảy Nước Miếng
TXT 133/?? 523 Theo dõi 0Mỗi Đêm Đều Mơ Thấy Thái Tử Khi Còn Nhỏ: Chương 1
Mỗi đêm đều mơ thấy Thái Tử khi còn nhỏ
Tựa (Hán Việt): Mỗi vãn đô mộng đáo thái tử tiểu thời hầu
Tác giả: Tiểu Điềm Bính Chân Điềm
Thể loại: Cổ Đại, Xuyên Thư, HE
Số chương: 98
Edit: Đào Mai
Lời của editor:
Đào Mai không biết tiếng Trung nên chỉ sắp xếp câu văn cho dễ hiểu dựa vào bản convert mà thôi, vì vậy có gì sai sót mong các bạn thông cảm và góp ý thêm cho mình.
Văn án:
Diệp Xu Xu cảm thấy có khả năng chính mình đã bị trúng tà, từ lúc nàng xuyên vào một quyển tiểu thuyết trở thành một nhân vật nữ phụ phản diện, buổi tối mỗi ngày nàng đều sẽ nằm mơ mơ thấy cùng một tiểu hài tử.
Đại khái tiểu hài tử chỉ có sáu bảy tuổi, mệnh thực khổ, cha không thương mẹ không yêu, còn nhỏ tuổi mà đã nhận hết mọi tra tấn, ở một lần lúc mẹ kế của hắn vô duyên vô cớ ẩu đả hắn, Diệp Xu Xu không thể nhịn được nữa động thân mà ra…
*** *** ***
Trong cung ngoài cung đều đang lan truyền, khi Thái Tử đương triều hai tuổi bởi vì một hồi ngoài ý muốn, lưu lạc dân gian thẳng đến tám tuổi mới được tìm về.
Khi Thái Tử gia điện hạ còn nhỏ rất đáng thương đấy, lưu lạc thâm sơn cùng cốc, ăn hết đau khổ nếm hết chua xót……
Mà chỉ có chính mình Thái Tử gia mới biết, khi còn nhỏ có một tiên nữ bảo hộ ở bên cạnh hắn, cho hắn ăn ngon, dạy hắn biết chữ, không cho người khác bắt nạt hắn.
Đó là ánh sáng duy nhất trong bóng đêm của hắn.
Một câu giới thiệu vắn tắt: Bị sói con tự tay mình nuôi lớn hạ gục.
Trong phòng, Diệp Xu Xu tắt đèn, bò lên trên giường, chui vào ổ chăn, nhắm mắt lại, giây lát, nàng liền ngủ.
Không bao lâu, trước mắt nàng rộng mở thông suốt, xuất hiện một bức ảnh.
Bức ảnh là một sơn thôn, lúc này đại tuyết đang rơi xuống, bầu trời trắng xoá một mảnh.
Sơn thôn cằn cỗi, có một nhà tranh cũ nát, trong nhà tranh có một đôi phu thê, phu thê đó đại khái 25-26 tuổi, bọn họ sinh hai nhi tử, một đứa sáu bảy tuổi, một đứa bốn năm tuổi……
Nhìn thấy nơi này, nội tâm Diệp Xu Xu kêu rên một tiếng, thầm nghĩ nàng như thế nào lại mơ thấy gia đình này? Từ lúc nàng xuyên đến thế giới này, cũng không biết là chuyện như thế nào, mấy ngày nay cơ hồ hàng đêm ngủ nàng đều sẽ mơ thấy gia đình này.
Hơn nữa giấc mơ này chân thật đến đáng sợ, giống như là trong bộ phim, mỗi ngày đều đang trình diễn cốt truyện mới.
Căn cứ vào nội dung mấy ngày nay nàng nằm mơ, nàng nhớ rõ gia đình này họ Lưu, nam chủ nhân kêu Lưu Lão Xuyên, dáng dấp lùn lùn vạm vỡ, tướng mạo bình thường, trên má trái của ông có một nốt ruồi màu đen thật to, trên nốt ruồi có mấy cọng lông. Nữ chủ nhân kêu Vương Quế Hoa, mắt nhỏ xương gò má cao mũi tẹt, mặt phơi nắng thật sự đen, vòng eo rất thô, giọng rất lớn.
Hai người này thấy như thế nào đều như là một đôi phu thê nông thôn bình thường.
Diệp Xu Xu nhìn thấy Vương Quế Hoa đứng ở cửa tay chống nạnh gọi đại nhi tử của bà, một tiểu nam hài sáu bảy tuổi, từ trong chuồng heo ra.
Tiểu nam hài nghe được tiếng la, co rúm thân mình lại đi ra. Hắn rất gầy, mặc một cái áo vải thô đầy mãnh vá, quần áo hắn mặc ở trên người giống như là khoác một cái bao tải, trên chân hắn không có mang giày, để chân trần, từng bước một đi ở trên tuyết, Diệp Xu Xu nhìn thấy chân hắn đã nứt da, ngón chân cùng bàn chân đều đã sưng đỏ chảy mủ.
Bởi vì thiếu dinh dưỡng, tiểu nam hài gầy đôi mắt đều hãm sâu vào, gò má lõm vào, có thể thấy được rõ ràng hình dáng xương cằm, hoàn toàn không có mượt mà đáng yêu mà hài tử tuổi này nên có.
Hài tử gầy yếu để chân trần, vải bố gắt gao bọc trên người ở trong gió lạnh run bần bật, nhưng mà mẫu thân hắn Vương Quế Hoa lại tức giận mà nói:
- “Ngươi cái đồ lười này, còn không mau đi rửa sạch thùng phân cho ta?!”
Diệp Xu Xu nghe được lời này, mày nhăn lại, căn cứ vào nội dung nàng nằm mơ mấy ngày nay, Vương Quế Hoa tựa hồ cực kỳ chán ghét cái đại nhi tử này, động một chút là đánh là chửi, ngược đãi, ăn mặc chi phí đều là cho thứ kém cỏi nhất, còn bắt hài tử ngủ trong chuồng heo, không cho hắn vào nhà, không xem hắn giống như là nhi tử, mà thật sự coi hắn là gia súc...
Diệp Xu Xu lý giải không được trong mộng vì sao Vương Quế Hoa sẽ ngược đãi đại nhi tử của bà như thế, rõ ràng nhà bà cũng không có nghèo đến nông nỗi không có gì ăn, ít nhất tiểu nhi tử của bà được dưỡng trắng trẻo mập mạp.
Tiểu nam hài nói cái gì cũng không nói, yên lặng đi đến trước thùng phân ở trong góc sân, thùng phân kia cao cơ hồ tới cằm của hắn.
Diệp Xu Xu theo hắn đi qua, nhìn thấy bên trong thùng phân rất dơ, cứ việc nàng không ngửi được mùi nhưng nàng vẫn theo bản năng bưng kín miệng mũi. Nàng nghĩ thầm cái thùng phân kia nhất định rất thối đi?
Tiểu nam hài lại mặt trơ ra kéo thùng phân đi ra sân.
Diệp Xu Xu nhìn thấy hài tử thân mình gầy, kéo một cái thùng phân so với thân thể hắn lớn hơn rất nhiều, dọc theo đường núi đi đến con sông nhỏ dưới chân núi.
Đường núi rất dài, quanh co khúc khuỷu, chung quanh cỏ cây đều bao trùm một tầng tuyết đọng thật dày.
Tiểu nam hài để chân trần kéo thùng phân dọc theo đường núi chậm rãi đi xuống phía dưới, Diệp Xu Xu không biết vì sao, thân thể mình không chịu khống chế mà đi theo phía sau hắn.